Đôi Bàn Tay

Nếu cách đây 5 năm, bạn hỏi tôi điều gì trên cơ thể làm tôi cảm thấy tự ti nhất, tôi sẽ nói với bạn ngay mà không cần suy nghĩ rằng đó là đôi bàn tay của tôi.

Thuở còn nhỏ tôi thường hay cảm thấy rất tự ti về đôi bàn tay của mình. Điều này xuất phát từ một câu chuyện có liên quan đến một cô bạn thân trong lớp. Chúng tôi quen nhau từ thời cấp một cho đến cấp ba. Cô ấy là một trong số rất ít những đứa bạn chung lớp chịu chơi với tôi. Cô bạn ấy có đôi bàn tay ngòi bút dài, trắng và trông rất xinh đẹp. Ngày xưa tôi thường nghe người lớn nói rằng nếu người nào có đôi bàn tay ngòi bút thì sau này lớn lên sẽ có cuộc sống sung sướng, chỉ làm công việc văn phòng không phải lao động chân tay cực khổ như những người nông dân. Những lúc như thế tôi thường nhìn xuống đôi bàn tay của mình để xem nó có giống ngòi bút hay không. Tôi thường cố tìm cho bằng được những lý do để cố giải thích rằng nó cũng giống ngòi bút dù ít hay nhiều. Nhưng rồi những lần như thế tôi thường buồn nhiều hơn vì sự thật vẫn là đôi bàn tay của tôi trông thô kệt, lồi lõm như bàn tay con trai. Nó chưa bao giờ là cái ‘ngòi bút’ mà tôi luôn tưởng tượng trong đầu. Khi ấy tôi đã luôn ao ước có được đôi bàn tay xinh đẹp như cô bạn của mình.

Thời còn học cấp một, cấp hai, tôi là một con bé đen nhẻm, gầy gò, ít cười nói và có đôi bàn tay thô sần, đen sạm. Điều duy nhất về đôi bàn tay, nếu có thể nói là tôi luôn tự hào về nó, đó chính là tôi luôn giữ đôi tay mình sạch sẽ và vệ sinh. Tôi có thói quen cắt ngắn các móng tay ngay cả khi nó chưa kịp dài. Thói quen này theo tôi đến tận bây giờ. Tôi không hiểu sao đôi bàn tay mình thường có những sợi gân xanh nổi lên rất rõ rệt. Điều này làm nó trông xấu xí và thô kệt hơn nhiều lần. Những lúc thấy mọi người khoe đôi bàn tay của họ hay nói về chủ đề đó, tôi thường hay che đôi bàn tay của mình đi để không ai nhìn thấy nó và cười nhạo. Đó là những suy nghĩ của tôi về đôi bàn tay mình lúc nhỏ. Hay nói chính xác hơn nó là bộ phận mà tôi cảm thấy thiếu tự tin nhất trên cơ thể mình. Những năm tháng học cấp một và cấp hai, tôi vẫn thường có những suy nghĩ hay so sánh mình với các bạn chung lớp rồi luôn tự tìm ra khuyết điểm của bản thân và rồi thấy tự ti hơn về chính mình. Cho đến khi lớn lên tôi mới nhận ra rằng đó là một suy nghĩ rất độc hại vì nó giết chết sự tự tin và cái hồn nhiên đáng lẽ nên có của một đứa trẻ như tôi.

Một lần, tôi nhớ lúc đó là những năm cuối của cấp một, chúng tôi có đến chơi nhà của cô giáo chủ nhiệm. Đây là cô giáo mà tôi nhớ nhất trong suốt khoảng thời gian học cấp một của mình vì cô ấy luôn là một người rất tình cảm, ấm áp và sâu sắc. Đó là một ngày nắng đẹp, mọi người rủ nhau ra vườn nhà cô để vui chơi và bày đồ ăn. Các bạn trong lớp nói cười rôm rả, tôi thì vẫn luôn thế, vẫn luôn ít nói, tự ti và chọn đứng một mình ở một góc nào đó. Lúc đó nhà cô cũng chuẩn bị một số đồ ăn cho chúng tôi nên cô nhờ một bạn nào đó trong lớp quét hành lang nhà dùm cô để cô trò bày đồ ăn ra. Thế là tôi xung phong quét nhà cho cô. Khi tôi đang cầm cây chổi trên tay, cô giáo đã nhìn xuống đôi bàn tay của tôi, cô ấy nói:

– Chắc Thủy ở nhà giỏi lắm phải không? Em hay giúp đỡ mẹ lắm đúng không? Vì cô nhìn đôi bàn tay của em có rất nhiều gân xanh nên cô nghĩ thế.

Lúc đó khi nghe cô nói thế, các bạn trong lớp cũng nhìn vào đôi bàn tay của tôi. Tại cái khoảnh khắc đó trên tay tôi đang cầm cây chổi và tôi thật sự cảm thấy lúng túng. Đó là lần đầu tiên có một người nào đó quan tâm đến đôi bàn tay xấu xí của tôi và đã nói về nó. Tôi không chắc là cô ấy đang khen tôi chăm chỉ hay chê đôi bàn tay tôi xấu xí theo một cách khéo léo nhưng ít ra tôi cảm thấy vui trong lòng vì đó là lần đầu tiên một ai đó để ý đến đôi bàn tay của mình. Tôi cho đó là một lời khen, một lời động viên của cô. Nó đã có ý nghĩa rất lớn đối với tôi mặc dù có thể cô ấy đã không biết được điều đó. Đó là giây phút đầu tiên tôi thấy tự hào đôi chút về đôi bàn tay của mình vì nhờ nó mà tôi được cô khen chăm chỉ trước mặt các bạn trong lớp.

đôi_bàn_tay

Sự tự ti về đôi bàn tay xấu xí của mình đã theo tôi mãi đến những năm tháng tôi học đại học. Lúc đó mặc dù tôi đã trưởng thành hơn và đã biết chăm sóc bàn tay của mình. Nhưng thật lòng mà nói, đôi bàn tay tôi vẫn trông xấu xí và thô kệt như lúc xưa. Nó chưa bao giờ là một đôi bàn tay con gái đúng nghĩa như tôi luôn mong mỏi. Các bạn trong lớp của tôi lúc đó cũng là những thiếu nữ đã dậy thì thành công. Ai cũng có đôi bàn tay ngòi bút xinh xắn, nõn nà, khắc hẳn đôi bàn tay của tôi. Thường thì con gái luôn có cái không hài lòng về bản thân, có người luôn cho rằng sao mình mập quá, người khác lại cho mình gầy quá. Cô này nói sao mình thấp quá, ước gì cao hơn chút nữa, cô kia lại bảo sao chân mình cong quá, không được thẳng và thon như các cô gái khác. Đó luôn là đề tài muôn thuở của hội chị em cây khế. Nếu phải tham gia hội hay phàn nàn về bản thân, tôi chắc chắn sẽ nói về đôi bàn tay của mình trước tiên.

Nhận thức của tôi về đôi bàn tay đã trở nên khác đi cho đến một ngày tôi bị gãy xương cổ tay. Đó là một tai nạn xảy ra trong một ngày xui xẻo. Lúc tôi học đại học, tôi có tham gia vào đội bóng đá nữ của Khoa Luật với vị trí thủ môn. Một lần khi tôi đang đi ngang qua sân bóng nam, một anh chàng cao to sút một quả bóng vào khung thành đối phương. Vô tình quả bóng chẳng hiểu làm sao lại bay thẳng vào mặt tôi vì lúc đấy tôi cũng đang đứng gần khung thành. Như một phản xạ tự nhiên, tôi giơ tay vội đỡ quả bóng ra để bảo vệ gương mặt của mình. Vì lực sút quả bóng cực mạnh của anh chàng đó nên khi đỡ quả bóng, tôi đã bị gãy xương cổ tay. Thế là tay tôi bị băng bó trong nửa tháng trời mà không cử động được một bên. Lúc đó tôi bắt đầu nhận ra giá trị của đôi bàn tay, nếu không có đôi bàn tay này, tôi không làm được gì cả. Đôi bàn tay là tất cả những gì tôi đã làm nên, nó là tất cả những gì tôi có được.

Khi tôi bước sang một hành trình khác trong cuộc đời, trong đầu tôi nảy sinh ra những ý nghĩ thú vị về việc làm sao để đôi bàn tay mình trở nên có giá trị hơn kể cả khi nó không phải là đôi bàn tay xinh đẹp nhất. Khi đó tôi đã nghĩ về việc sẽ dùng tôi bàn tay của mình để tạo nên những gì đẹp đẽ cho cuộc sống. Tôi đã nghe đâu đó câu nói này:

Bạn không cần phải giàu để được hạnh phúc, bạn không cần phải hoàn hảo để thành công, bạn không cần phải mỹ miều để xinh đẹp, bạn không cần phải xinh đẹp để có giá trị trong cuộc đời.

(unknown)

Tôi rất thích câu nói này. Thế là tôi bắt đầu bằng việc tập vẽ, điều mà tôi chưa bao giờ làm trước đây khi tôi ở Việt Nam. Những bức vẽ đầu tay của tôi cũng nhận được lời khen của bạn bè. Khi những bức vẽ đã trở nên nhiều hơn, bạn tôi khuyên tôi nên mang nó ra bán ở một cửa hàng charity về art. Có một ngày nọ khi tôi đến cửa hàng để kiểm tra xem các bức vẽ của mình có được đón nhận hay không, thì người chủ cửa hàng cho tôi hay là tháng vừa rồi họ bán được ba bức vẽ của tôi. Cô ấy nói có một bức vẽ về những cánh hoa bồ công anh đang bay, tôi đặt tên nó là Let it go!, đã được một bà mẹ đi cùng với một đứa con gái của bà mua lại. Bà ấy nói với cô chủ cửa hàng rằng con gái bà bị tự kỷ và nó dường như không mỉm cười trong suốt thời gian qua, nhưng hôm nay con bé lại mỉm cười khi nhìn thấy bức vẽ này. Vì vậy bà ấy chọn mua cho cô bé bức vẽ đó. Bà ấy nhờ cô chủ cửa hàng chuyển lời cảm ơn của bà đến người đã vẽ bức tranh đó. Không cần phải nói, lúc đó tôi đã cảm thấy hạnh phúc quá đỗi vì những điều tôi vừa nghe thấy

.

Một ý tưởng khác cũng bắt đầu nảy sinh mà cảm hứng của nó là từ đôi bàn tay của tôi, đó là trồng cây và chăm sóc cây quanh nhà. Tôi cũng chưa hề có sở thích này trước đây cho đến một ngày tôi thật sự ngạc nhiên vì đôi bàn tay của mình đã tạo ra những mầm xanh mát dịu cho ngôi nhà của tôi. Mỗi lúc ngồi ngắm những thành quả của mình như những cây cà chua đầy quả, hay những đám rau xanh mướt, những bông hoa hướng dương nở rộ trước sân nhà, tôi thầm cảm ơn đôi bàn tay của mình. Tôi bắt đầu yêu đôi bàn tay của mình từ lúc ấy, tôi thấy nó thật đẹp làm sao dù nó chưa bao giờ là đôi bàn tay xinh đẹp nhất.

Cuộc sống cứ tiếp diễn với những thăng trầm trong cuộc đời. Nhưng đôi bàn tay là thứ duy nhất luôn đồng hành cùng tôi trải qua bao nhiêu thử thách để có được những điều mà tôi đang có. Nhiều khi tôi tự hỏi làm sao tôi có thể một mình vượt qua hết mọi thứ nếu như tôi không có đôi bàn tay này. Tôi bắt đầu yêu quý đôi bàn tay của mình hơn kể từ khi tôi nhận ra giá trị thật sự của nó. Nó là tất cả những gì tôi đã tạo dựng nên và có được. Người ta không cần phải có một vẻ mỹ miều bên ngoài để thật sự xinh đẹp, đôi bàn tay cũng thế. Cái đẹp của đôi bàn tay là nét đẹp lao động, là cái giá trị thật nhất mà nó mang lại cho đời. Nó cũng giống như một người thiếu nữ, nhiều khi cô ấy quá tập trung vào cái diện mạo bên ngoài và tự cho rằng mình không xinh đẹp mà quên mất rằng cái đẹp cốt lõi vẫn là những cái giá trị thật nhất đến từ sâu bên trong. Điều này nghe có vẻ hơi xa xỉ để có thể nhận ra, đặc biệt là trong thời buổi ngày nay khi cái đẹp được định nghĩa một cách khá dễ dãi và hời hợt trong một phạm trù hạn hẹp bị giới hạn bởi đa phần các yếu tố bề nổi bên ngoài. Người ta thường nói về cái đẹp qua con mắt quan sát của họ mà quên nói về nó bằng những cảm nhận thật sự từ những giá trị cốt lõi bên trong. Tôi vẫn thường thấy nhiều người vẫn hay khoe gương mặt ‘thần thái’, ‘không góc chết’ của mình trên mạng xã hội để cho thế giới biết rằng mình xinh đẹp ra sao mà quên mất rằng đó không hẳn là cái đẹp nhất mà họ sở hữu. Nhiều khi cái tốt đẹp nhất mà bạn có lại là cái mà bạn đã luôn cảm thấy tự ti nhất từ đó đến nay vì nó luôn là những gì thật nhất. Những giá trị thật nhất thì không cần phải được đánh bóng hay tô điểm.

đôi_bàn_tay

Nếu như cách đây 5 năm trở về trước, tôi luôn cố gắng che giấu đi đôi bàn tay thô kệt đầy tự ti của mình thì bây giờ tôi luôn thấy nó là một phần đẹp đẽ nhất trên cơ thể. Đó là từ khi tôi nhận ra giá trị thật sự của cái đẹp mà không quan tâm nhiều về những chuẩn mực của người đời. Và như thế, tôi bắt đầu có những bức ảnh về đôi bàn tay của mình. Tôi xem nó như một cách để tôi tri ân và cảm ơn đôi bàn tay. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây vì tôi đã luôn tự ti về nó. Và cứ như thế, bộ sưu tập những bức ảnh về đôi bàn tay của tôi ngày càng nhiều hơn trên Instagram. Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu và trân quý đôi bàn tay mình nhiều như bây giờ.

Nếu hiện tại và kể cả sau này, bạn hỏi tôi điều gì trên cơ thể làm tôi cảm thấy tự tin nhất, tôi sẽ nói với bạn ngay mà không cần suy nghĩ rằng đó là đôi bàn tay của tôi. Đơn giản là vì nó là tất cả những gì tôi có được.

Thuynhoi Tran

05.6.2021

About The Author

Thuy Tran

I am a legal researcher, an interpreter in the UK and the author of Thuynhoi Tran’s Blog. I created this Blog to share my own lessons about life and self improvement.