Cũng đã gần 10 năm rồi tôi mới lại viết về tình yêu. Thật ra nói đúng hơn là mới đủ can đảm để phá vỡ lời nguyền của mười năm về trước, để có thể trải lòng mình về tình yêu thêm một lần nữa. Sau những trải nghiệm không mong đợi, những vụn vỡ trong tâm hồn cho đến khi tìm được một tình yêu đúng nghĩa, đó là cả một hành trình rất dài với những bài học cuộc sống đắt giá đáng để chiêm nghiệm về việc yêu một người.
Sau mỗi cuộc tình, điều đọng lại nhiều nhất trong tôi có lẽ không phải là những kỷ niệm đã từng có mà là những bài học rút ra được sau đó. Một người mà bạn đã từng yêu, chắc chắn họ phải có những điều tốt đẹp nào đó mà nó đã từng chinh phục được bạn. Vì vậy, tình yêu, dù trọn vẹn hay gãy gánh giữa đường, bằng một cách nào đó nó luôn là một phần rất đặc biệt trong cuộc sống. Suy cho cùng, mặc dù tình yêu không phải là tất cả cuộc sống của tôi nhưng nó luôn là một phần không thể thiếu, một nguồn cảm hứng để tôi có thể sống hạnh phúc hơn mỗi ngày. Hình như lúc nào trong cuộc sống của tôi cũng luôn có sự hiện hữu của tình yêu, cho dù đó là đơn phương hay đến từ hai phía.
1. Đơn Phương
Mối tình đầu của tôi gắn liền với câu chuyện về chiếc kẹp tóc hình hoa hồng và một chàng trai tuổi 18. Thời cấp ba tôi có say nắng một anh bạn chung lớp. Nói đúng hơn đó là một mối tình đơn phương. Nó cũng không hẳn là một tình yêu đúng nghĩa. Nó chỉ đơn giản là tôi thích bạn ấy vì bạn ấy học rất giỏi và bạn ấy may mắn vì có được những cảm xúc rung động đầu đời của tôi. Nếu các bạn có đọc bài viết Da Trắng, Da Đen và Giá Trị Bản Thân của tôi trước đây, các bạn sẽ hiểu được rằng thời cấp ba tôi đã luôn là một cô gái rất tự ti vào bản thân. Khi vào lớp 10, tôi bị đưa vào lớp chuyên Hóa. Bạn ấy học giỏi Hóa nhất lớp trong khi tôi lại là đứa rất tệ môn này. Tôi thích bạn có lẽ xuất phát từ sự ngưỡng mộ trong lòng. Tôi không nghĩ rằng bạn ấy biết tôi thích bạn.
Tôi nhớ lúc chúng tôi học lớp 12, khi đó là dịp 8/3, lớp chúng tôi có một trò chơi bốc thăm tặng quà cho các bạn nữ. Có nghĩa là một bạn trai sẽ lên bốc thăm ngẫu nhiên tên của một bạn nữ trong lớp và sẽ tặng bạn ấy một phần quà đã được chuẩn bị sẵn từ Thầy Chủ nhiệm và các bạn trai trong lớp. Quà tặng lúc đó là những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh mà con gái rất thích như nhành hoa hồng, cây kẹo ngậm, cái gương nho nhỏ, đồ buộc tóc hay chiếc lược. Lúc đó tôi đã ước bạn ấy sẽ bốc trúng tên tôi vì tôi chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào từ bạn.
Ấy thế mà ông trời không phụ lòng người, bạn ấy bốc trúng tên tôi thật. Không cần phải nói, lúc đó tôi đã vỡ òa vì hạnh phúc ra sao nhưng tôi cũng đã kịp kiềm chế cảm xúc của mình lại để bạn ấy không nhận ra rằng tôi thích bạn nhiều như thế nào. Cái khoảnh khắc bạn ấy trao món quà cho tôi, tôi như muốn thời gian dừng lại mãi. Lần bốc thăm ngẫu nhiên ấy đã khiến tôi mơ tưởng về nhiều điều xa xôi hơn như là tôi và bạn ấy có duyên nợ thật sao? Tại sao lại là tên tôi? Tại sao và tại sao??? Ở cái thời cấp ba, cái lứa tuổi mà con người ta thường hay mơ mộng và bay bổng với mối tình kẹo ngọt của mình, tôi cũng không ngoại lệ. Nó là một thứ tình cảm rất trong sáng và thuần khiết mặc dù đôi khi nó cũng có chút ngốc nghếch và ngây ngô. Mãi đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn thấy rất vui về điều đó.
Món quà mà tôi nhận được là một chiếc kẹp tóc hình một hoa hồng trên đỉnh, trông rất xinh xắn. Khi về nhà tôi có ướm thử nó lên tóc mình. Nó thật xinh đẹp! Nhưng tôi đã quyết định không đeo nó sau đó mà lại cất nó vào trong chiếc hộp ở một ngăn tủ. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chỉ đeo chiếc kẹp tóc đó khi nào bạn ấy cũng có tình cảm với mình. Sau này tôi vẫn giữ thói quen đó. Tôi thường cất giữ những điều tôi trân trọng trong tim thay vì phô trương cho cả thế giới biết như cách mà nhiều người hay làm. Những gì đặc biệt sẽ luôn được nâng niu và trân trọng theo một cách rất đặc biệt trong lòng tôi.
Tôi vẫn đi qua những năm tháng học trò với một tình yêu thầm lặng ấy. Tôi vẫn thích bạn, quan sát cuộc sống bạn và âm thầm quan tâm bạn theo cái cách của một đứa con gái thiếu tự tin. Nhưng điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc và an toàn hơn trong cái thế giới của mình. Tôi tin đó vẫn luôn là một điều bí mật đối với bạn ấy. Điều đáng tiếc là bạn ấy không cảm nhận được sự quan tâm của tôi. Tôi đã nghĩ có thể tôi đã thể hiện nó sai cách hoặc là với sự trải nghiệm đời ít ỏi ở lứa tuổi đó, tôi đã không đủ tinh tế để khiến bạn ấy nhận ra, cũng có khi là vì bạn ấy quá lạnh lùng. Nhưng chính cái lạnh lùng của bạn, giống như cái tính cách lạnh lùng của người Nhật Bản mà tôi luôn chết mê chết mệt ấy, càng làm tôi thích bạn hơn. Tôi luôn thích những người đàn ông có gương mặt lạnh lùng vì trông họ rất thu hút và quyến rũ. Nó khiến tôi có cảm giác muốn tiến gần họ hơn để chinh phục.
Tôi luôn là một người rất kiên nhẫn nhưng cũng sống rất lý trí và quyết đoán không kém. Khi nhiều lần cảm nhận được sự thật là bạn ấy không dành cho tôi, tôi đã chọn cách buông bỏ. Thế là sau khi thi đại học, tôi đã nhờ một người bạn khác, người này chơi khá thân với tôi trong lớp lúc đó, trả lại món quà này cho anh bạn tôi thích. Tôi đã viết một dòng chữ ngắn trên tờ giấy gửi bạn ấy kèm theo chiếc kẹp tóc trong đó có đoạn: “Tôi hy vọng bạn sẽ tặng lại chiếc kẹp tóc này cho người con gái mà bạn yêu”. Ở thời đó, chúng tôi chưa có điện thoại di động hay mạng xã hội như bây giờ để liên lạc. Vì vậy, những kỷ niệm thời học trò thường được lưu giữ qua những quyển lưu bút hay thư tay. Thật lòng, tôi đã rất muốn biết bạn ấy nghĩ gì sau khi đọc những dòng chữ của tôi. Bạn ấy có ngạc nhiên không? Có thấy tiếc nuối điều gì không? Thế là chúng tôi mất kết nối với nhau kể từ sau đó mặc dù chúng tôi cùng học chung một trường đại học. Thật khó để có thể duy trì sự quan tâm về cuộc sống của nhau khi mà chúng tôi lúc đó như hai đường thẳng song song, biết chắc rằng sẽ không có điểm chung nên tôi đã không cố chấp để níu giữ nhau. Làm sao ta có thể cứ cố chấp yêu thích một người khi mà tâm trí và trái tim họ không thuộc về mình?
Bẵng đi một thời gian khá lâu, khi sự im lặng đã đủ dài hay đã đủ lâu để người ta có thể can đảm để nói lên tiếng lòng của mình, một ngày nọ tôi nhận được một lá thư từ bạn ấy qua thùng thư sinh viên. Đó là lá thư duy nhất bạn ấy đã gửi cho tôi. Khi đó, tôi khá ngạc nhiên và có phần hơi tò mò về việc tại sao bạn ấy lại viết thư cho mình sau gần hai, ba năm không giữ liên lạc. Lá thư đó đã trả lời rất nhiều những khúc mắc trong lòng tôi bấy lâu. Những điều chưa kịp nói cũng đã được giải bày để tôi có thể hiểu bạn ấy nhiều hơn. Thật ra trái tim của một người con trai bằng với những ký ức mà anh ấy cất giấu đi còn trái tim của người con gái bằng với tất cả những ký ức mà cô ấy cho đi. Có những thứ tình cảm trên đời được gọi là nợ nhau một lời tạm biệt, một lời xin lỗi chân thành, rằng tôi đã không thể đi cùng bạn xa hơn. Tôi thích cái lãng mạn của thứ tình cảm gọi là không thể cùng nhau đó nhưng vẫn hướng về nhau, quan tâm và giúp đỡ nhau khi cần.
Sự thật là bạn ấy vẫn cứ luôn dõi theo tôi và chúng tôi vẫn hướng về nhau bằng một cách nào đó trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó. Tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ về bạn ấy trong đầu mình. Tôi đã không biết được rằng thật ra trong mấy năm học đại học, bạn ấy vẫn thường xuyên đến sân bóng để cổ vũ cho tôi khi tôi làm thủ môn trong các trận đấu. Trong thư bạn ấy đã viết cho tôi thế này: “Có nhiều lúc tôi muốn hô to lên rằng em hãy cố lên! Nhưng rồi tôi đã không đủ can đảm để làm điều đó! Tôi đã chứng kiến những lúc em bị thương trên sân bóng, tôi đã rất muốn chạy lại để xem em có làm sao không …”
Có nhiều lúc khi người ta không đủ can đảm để nói trực diện cùng nhau một điều gì đó thì việc chọn viết ra thư cũng không phải là một sự lựa chọn tồi. Có thể sự thể hiện cảm xúc gián tiếp này làm bạn ấy dễ dàng và thoải mái hơn để bày tỏ những suy nghĩ của mình. Tôi đã rất biết ơn bạn ấy về điều đó. Về việc đã dũng cảm một lần để đối diện và cũng giúp tôi tháo gỡ những gút mắc trong lòng bấy lâu. Nhưng cuộc sống luôn tiếp diễn và thay đổi từng ngày cho dù bạn muốn hay không. Khi đó trái tim tôi cũng đã thay đổi ít nhiều, nó không còn hướng về bạn ấy nữa. Tiếc là một lần nữa trái tim chúng tôi lại lỗi nhịp cùng nhau.
Có một điều đau lòng hơn nữa mà tôi không biết có nên kể ra ở đây không đó là anh bạn thân của tôi, người mà tôi đã nhờ trả lại chiếc kẹp tóc, lại chính là người yêu đơn phương tôi thời cấp ba. Tôi lại không biết gì về điều đó cho đến khi bạn ấy viết thư tỏ tình với tôi khi chúng tôi vào đại học. Thời còn học chung lớp, bạn ấy cứ âm thầm giúp đỡ tôi vô điều kiện hết lần này đến lần khác. Tôi đã nghĩ vì bạn ấy tốt bụng mà không nghĩ rằng cậu ấy thương thầm mình. Bạn ấy lại là bạn rất thân của anh bạn mà tôi thích. Có những thứ trên đời này éo le hơn chữ éo le đến nỗi không thể nào giải thích nổi. Nhưng mà làm sao ta có thể lên tiếng được dùm trái tim khi mà trái tim luôn có tiếng nói riêng của nó.
Ngay sau lá thư tỏ tình đó, tôi đã quyết định cắt đứt mọi liên lạc với bạn ấy sau khi tôi viết cho bạn một lá thư nói rằng người tôi thích không phải là bạn. Trong tình cảm, tôi luôn là một người thẳng thắn và chân thật với cảm xúc của mình. Khi không có tình cảm với một ai, tôi nghĩ tốt nhất là tôi sẽ không để cho họ có cơ hội hay hy vọng gì thêm. Tôi đã nghĩ đó là cách duy nhất tôi có thể làm để giữ lại tình bạn đẹp này. Vì vậy tôi chọn cắt liên lạc với bạn ấy ngay sau đó mà không có một lời giải thích rõ ràng. Đó là một cách ứng xử thiếu tinh tế mà tôi vẫn còn áy náy đến tận bây giờ. Thời tuổi trẻ, tôi cũng đã có đôi lần mắc sai lầm. Đây là một trong những sai lầm của tôi. Đó chắc hẳn là một cú sốc rất lớn đối với bạn ấy. Những sai lầm chết người trong cách ứng xử thiếu sự trải nghiệm của mình luôn là những bài học đắt giá mà tôi mãi mang theo bên mình. 11 năm sau đó, bạn ấy tình cờ tìm lại được tôi trên Facebook. Chúng tôi đã kết bạn với nhau và tôi đã gọi cho bạn một cuộc gọi để nói lời xin lỗi vì sự im lặng đột ngột của tôi 11 năm trước. Dù sao thì tôi cũng đã thấy nhẹ lòng hơn vì tôi đã nợ bạn ấy một lời xin lỗi quá lâu.
Mối tình đầu của tôi dù là đơn phương nhưng đã dạy cho tôi rất nhiều điều về cách ứng xử trong một mối quan hệ. Tình yêu đôi khi giống như một trò trốn tìm khi hai trái tim bị lỗi nhịp nhau. Khi bạn yêu một ai đó không có nghĩa là họ cũng sẽ yêu bạn hay đáp lại tình cảm của bạn theo cái cách mà bạn đã cho đi. Yêu một người là câu chuyện của cảm xúc, là sự cảm nhận của tâm hồn và là ngôn ngữ của trái tim. Yêu một người là phải dũng cảm thể hiện, dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình, cũng dũng cảm buông bỏ, dũng cảm rời đi nếu tình yêu đó không còn dành cho bạn. Yêu một người là nhiều lúc mệt mỏi vì cho đi nhưng cuối cùng chợt nhận ra hạnh phúc là khi ta chọn dừng lại. Yêu một người không phải là cố chấp níu giữ những điều không thuộc về mình mà là biết vui trong cái hạnh phúc của người kia dù cái hạnh phúc đó không có bạn trong đó.
Thuynhoi Tran
20.5.2022
(Bạn có thể nghe phiên bản podcast của bài viết này tại đây).
Yêu Một Người (Phần 4) | Chia Tay Văn Minh
I am a legal researcher, an interpreter in the UK and the author of Thuynhoi Tran’s Blog. I created this Blog to share my own lessons about life and self improvement.
4. Chia Tay Văn Minh Thật ra người ta không nh…
26 August 2022Error: API requests are being delayed. New posts will not be retrieved for at least 5 minutes.
There may be an issue with the Instagram access token that you are using. Your server might also be unable to connect to Instagram at this time.
Click here to troubleshoot.
Hiep | 21st May 22
Viết tiểu thuyết đi cô Nhoi ơi 🥰
Thuy Tran | 23rd May 22
Tôi chỉ viết Blog thôi, không thích tiểu thuyết đâu. Ông ngôn tình thế thì nên viết tiểu thuyết đi.