Ba Lần Lockdown

Ba lần lockdown mà nước Anh đã trải qua cho tới thời điểm hiện tại đã mang đến cho tôi những trải nghiệm khó quên. Những ngày gần đây tôi có được chút thời gian nghỉ ngơi trong dịp Giáng sinh và vì vậy tôi muốn dùng khoảng thời gian này ghi lại những điều mình đã trải nghiệm trong khoảng thời gian đó. Lo lắng chắc chắn là phản ứng phổ biến nhất khi người ta đối diện với giai đoạn lockdown. Nhưng thay vì ngồi lo nghĩ và sợ hãi, chúng ta có nhiều cách để biến quỹ thời gian của mình trở nên ý nghĩa và hữu ích hơn. Bài viết này tôi sẽ ghi nhận lại những điều tôi đã làm trong suốt ba đợt lockdown đó.

Lockdown Lần 1: 23/3/2020

Tình hình dịch Covid-19 lần đầu bùng phát ở Anh có lẽ là khoảng thời gian khủng hoảng nhất. Vì đó là giai đoạn đầu tiên dịch bùng phát nên cả chính phủ và người dân đều rất hoang mang trong cách phản ứng với đại dịch lịch sử này. Tôi nhớ thời gian đó cũng gần thời điểm tôi phải ra bảo vệ luận án của mình.

Ngày 19/3/2020, năm ngày trước ngày ra bảo vệ luận án, tôi nhận được một email từ trường thông báo về kế hoạch dời buổi bảo vệ trực tiếp sang online qua Skype. Trường hỏi ý kiến của tôi liệu rằng tôi có đồng ý với điều này hay không hay tôi muốn hoãn lại lịch ra bảo vệ để được bảo vệ trực tiếp sau đó. Tôi đã đến gặp Thầy hướng dẫn để hỏi ý kiến của Thầy về sự thay đổi đột xuất này. Thầy cũng khuyên tôi rằng nếu phải chờ thêm một thời gian nữa thì cũng không chắc sẽ chờ đến bao lâu vì tình hình dịch bệnh lúc đấy rất khó đoán. Vả lại nếu đã sẵn sàng để ra bảo vệ thì không có lý do gì nữa để xin trì hoãn. Việc trì hoãn có thể sẽ làm tôi bị áp lực thêm rất nhiều, nhất là trong tình hình dịch phức tạp như thế. Vậy là tôi quyết định đồng ý để ra bảo vệ qua Skype.

Ngày 23/3/2020, Chính phủ tuyên bố lockdown cả nước Anh lần đầu tiên, chỉ một ngày trước ngày tôi ra bảo vệ. Thật lòng trong khoảng thời gian chuẩn bị trước khi ra bảo vệ tôi đã bị áp lực rất nhiều. Nó kinh khủng hơn cả cái giai đoạn trước khi tôi nộp luận án. Tôi nhớ lúc đó tôi cứ ngồi trong căn phòng nhỏ của mình với quyển luận án gần 400 trang. Tôi phải đánh dấu tất cả những phần mà tôi đã tập dợt để trả lời các câu hỏi. Tôi ghi chép cẩn thận để chuẩn bị cho phần thuyết trình của mình trước các giám khảo. Tôi cũng có hai buổi mock viva (bảo vệ thử) với Thầy hướng dẫn của mình. Mỗi buổi kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Thật ra Thầy là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong hành trình rất đổi gian nan này. Chặng đường đó, nếu không có Thầy tôi không chắc mình đã có thể vượt qua được.

Lúc đó tôi đã lo lắng rất nhiều về việc bảo vệ online vì tôi biết những rủi ro về kết nối mạng hay chất lượng âm thanh có thể phần nào sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của tôi. Tôi đã nghĩ rằng nếu được bảo vệ trực tiếp thì tôi sẽ có nhiều cơ hội hơn để giao tiếp bằng mắt cũng như sử dụng hiệu quả ngôn ngữ cơ thể của mình, cũng có thể trực diện quan sát được phản ứng của các giám khảo để xử lý tình huống kịp thời và phù hợp nhất. Thật lòng mà nói trong suốt một tuần trước ngày bảo vệ tôi đã bị mất ngủ vì lo lắng và áp lực. Cũng có lúc tôi nghi ngờ bản thân liệu rằng mình có bảo vệ thành công không? Nhưng ngay khi cái ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, tôi đã trấn an tinh thần mình rằng tôi sẽ làm được. Tôi đã vượt qua một chặng đường dài, rất dài để có thể đi đến được vị trí này và đây chỉ là thử thách cuối cùng, nhưng quan trọng nhất, mà tôi cần vượt qua. Tôi sẽ làm được. Tôi phải làm được. Tôi không thể bỏ cuộc.

Lúc đó tôi đã ghi xuống quyển luận án của mình dòng chữ Water can do it! để tự động viên bản thân. Câu chuyện về ngày bảo vệ luận án là một câu chuyện dài của một ngày khác. Nó cũng không kém phần kịch tính nhưng tôi không định sẽ viết ra đây. Tôi đã nghĩ rằng chỉ sau ngày bảo vệ nữa thôi thì tôi sẽ được tự do, sẽ không bị áp lực bởi những suy nghĩ trong đầu như những thứ gánh nặng mà tôi đã mang theo bên mình xuyên suốt mấy năm qua. Nhưng mọi thứ lại diễn ra theo một chuỗi ngày rất khác. Những chuỗi ngày khó khăn kế tiếp sau lockdown mới bắt đầu. Nó là một trang rất mới của cuộc đời mà tôi đã không thật sự sẵn sàng để chào đón nó.

Những ngày đầu của chuỗi ngày lockdown thật sự rất kinh khủng. Tôi là người đã quen với việc phải đi ra ngoài mỗi ngày để gặp khách hàng, để tiếp xúc với thế giới ngoài kia. Tôi dường như dành rất ít thời gian ở nhà, phần nhiều là đi ra ngoài vì công việc. Tôi thường nói vui, chân tôi là chân đi, tôi không thể ngồi yên một chỗ lâu được. Bây giờ lại khác, tôi phải ở nhà theo quy định của chính phủ. Lúc đó chính phủ chỉ cho phép mọi người ra ngoài để mua đồ ăn hoặc tập thể dục ở công viên. Cái thế giới của tôi vì vậy mà bị thu bé lại bằng một căn phòng nhỏ với ba bức tường và một khung cửa. Bên ngoài kia đôi khi có nắng ấm nhưng thậm chí là như thế, tôi cũng không buồn quan tâm. Lúc đó tôi bắt đầu hiểu được cải cảm giác bức bối, ngột ngạt và thiếu tự do của những người ở trong tù là như thế nào. Đó là một cái thế giới rất khác và thật sự kinh khủng.  

Những ngày đầu lockdown làm tôi thật sự bị ngột ngạt khi phải ở trong nhà quá lâu. Vì vậy tôi quyết định phải làm một điều gì đó để bản thân cảm thấy tốt hơn. Trong lúc chờ kết quả chính thức của buổi bảo vệ luận án, tôi đã đăng ký một khóa học online về phiên dịch. Đó là một khóa học kéo dài 8 tháng do DPSI Online cung cấp. Ở Anh để trở thành một phiên dịch viên đủ tiêu chuẩn và chuyên nghiệp, bạn cần vượt qua kỳ thi để lấy chứng chỉ DPSI này. Đây là một chứng chỉ tương đương với một bằng đại học nên chương trình học cũng khá nặng và áp lực. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại, tôi thấy đó là một quyết định vô cùng đúng đắn của mình ở một thời điểm rất khó khăn như thế. Đó luôn là một sự đầu tư khôn ngoan khi bạn đầu tư vào giáo dục để nâng cấp bản thân.

Lúc đó tôi có hơi mạo hiểm vì việc đăng ký học thêm một khóa học kéo dài như thế sẽ đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải dành ít thời gian hơn cho giai đoạn sửa luận án sau bảo vệ của mình. Nhưng tôi là một người không thích để thời gian của mình trôi tuột qua cho những điều vô bổ. Tôi không thích phải ngồi chờ một điều gì đó một cách mông lung, càng không muốn lãng phí thời gian của mình. Lúc nào tôi cũng phải làm một điều gì đó, thậm chí là ba bốn việc cùng một lúc. Nếu không làm gì hết, tôi sẽ bị điên mất. Đó là tôi. Những người bạn của tôi thường hay gắn mác cho tôi là kẻ nghiện công việc. Nhưng nó cũng không hẳn là như thế. Chỉ là tôi không muốn để thời gian của mình trở nên vô nghĩa.

Hơn một tháng sau ngày bảo vệ tôi nhận được kết quả chính thức từ các giám khảo và thế là tôi bắt tay vào giai đoạn chỉnh sửa luận án sau bảo vệ, cùng lúc đó khóa học online của tôi cũng đã bắt đầu. Chúng diễn ra song song. Tôi có 6 tháng để chỉnh sửa luận án của mình nhưng thật lòng mà nói tôi chỉ dành tổng cộng khoảng 6 tuần cho điều này. Tôi dành khá nhiều thời gian cho việc đọc tài liệu trong khóa học phiên dịch của mình. Nhiều khi nó làm tôi nhức đầu quá thì tôi quay sang với việc chỉnh sửa luận án. Khi nào việc sửa luận án bị bế tắc quá thì tôi lại quay sang với khóa học online. Điều đó cứ như thế diễn ra liên tục trong 6 tháng liền. Giai đoạn đó tôi bị stress kinh khủng vì tôi không thể từ bỏ bất kỳ chương trình nào cả. Tôi phải tiếp tục việc chỉnh sửa luận án của mình nếu tôi muốn tốt nghiệp và nếu không tiếp tục với khóa học phiên dịch thì tôi sẽ không thể vượt qua được kỳ thi sắp tới. Lúc đó tôi thấy tự nhiên mình lại tự làm khó mình.

Trong những buổi thực hành phiên dịch đầu tiên với cô tutor, tôi đã cảm thấy rất tệ về bản thân. Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi thấy thất vọng về bản thân ra sao mỗi khi tôi thực hành không tốt như mong đợi. Mặc dù trước đó tôi cũng đã có nhiều kinh nghiệm đi phiên dịch cho luật sư nhưng để nói về các kỹ năng cần thiết cho nghề phiên dịch chuyên nghiệp thì tôi lại còn rất non tay nghề. May mắn là cô tutor của tôi luôn là một người tâm lý và tử tế. Cô ấy luôn động viên tôi bằng những feedback mang tính xây dựng và khích lệ. Cho đến tận bây giờ tôi luôn thấy tôi quá may mắn khi gặp được cô ấy và tôi luôn biết ơn cô ấy về những điều này. Thật lòng mà nói, cũng có đôi lần tôi có ý nghĩ muốn bỏ cuộc vì những áp lực đó, nhưng may mắn là tôi đã đủ mạnh mẽ để không cho phép bản thân mình để điều đó xảy ra.

Lockdown Lần 2: 31/10/2020

Lần lockdown lần hai rơi vào khoảng thời gian tôi ở giai đoạn nước rút để nộp luận án sau chỉnh sửa và cũng gần giai đoạn tôi chuẩn bị cho kỳ thi DPSI online của mình. Deadline để nộp luận án sau chỉnh sửa của tôi là ngày 23/10/2021 nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tình hình Covid nên tôi đã xin gia hạn thêm hai tuần nữa để đảm bảo rằng luận án lần này của mình có thể đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của các giám khảo khó tính. Lần thứ hai chính phủ ra lệnh lockdown cả nước trong bốn tuần bắt đầu từ ngày 31/10/2020. Trong giai đoạn này tôi đã phải chạy đua với thời gian để vừa có thể nộp luận án kịp lúc vừa có thể chuẩn bị tốt cho kỳ thi diễn ra vào giữa tháng 11.

Hai tuần trước ngày tôi nộp luận án, tôi đã có cuộc nói chuyện với Thầy hướng dẫn của mình. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không tin mình có thể làm được. Rằng tôi sẽ bỏ cuộc mất thôi. Các áp lực lúc đó cứ đè nặng lên vai tôi và tôi không thể nào chịu đựng được nữa. Tôi không tin mình sẽ có thể vượt qua. Tôi còn nhớ lúc đó ông ấy nói với tôi một câu: “Thế thì em hãy dừng lại đi! Dừng lại hết tất cả đi! Nếu em không tin rằng mình sẽ làm được thì không có lý do gì phải tiếp tục nữa. Em hãy dừng lại đi, hãy từ bỏ đi!” Thế là ông ấy không thèm nói gì thêm nữa. Có lẽ ông ấy đã rất thất vọng về tôi. Về việc tôi đã không tự tin vào chính mình, rằng tôi đã rất muốn bỏ cuộc ra sao.

Nếu bây giờ có người nào đó hỏi tôi: Làm thế nào chị/em có thể hoàn thành được chương trình Tiến sĩ vậy? Câu trả lời thật lòng nhất vẫn là: Tôi cũng không biết nữa!. Thật lòng tôi không biết tôi đã vượt qua giai đoạn đó bằng cách nào. Tôi chỉ nhớ là chỉ vì câu nói của Thầy tôi mà tôi đã phải cố gắng rất nhiều để mà không làm ông ấy thất vọng thêm lần nào nữa. Nếu phải đưa ra một câu trả lời thì nó chỉ có thể là nhờ sức mạnh của ý chí và sự cố gắng không ngừng nghỉ. Điều này may mắn thay lại đến đúng vào thời điểm mà tôi chịu áp lực nhiều nhất. Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành luận án của mình với kết quả như mong đợi và cũng may mắn vượt qua kỳ thi online đó.

Lockdown Lần 3: 4/1/2021

Tôi có thói quen là trong những lúc rảnh rỗi tôi thường đứng trước gương để nhổ tóc bạc dù rằng tôi biết thói quen này không thật sự tốt cho sức khỏe. Tôi thường có một lọ thủy tinh để giữ lại những sợi tóc bạc mà tôi đã nhặt được trong mấy năm học Tiến sĩ của mình. Tôi thường nói với J rằng tôi không thấy tự tin mỗi khi nhìn trên đầu mình những sợi tóc bạc cứ tua tủa ra như thế. Cứ mỗi lần tôi bị stress hay bị áp lực quá nhiều thì sau một đêm tôi luôn thấy tóc mình như bạc nhiều hơn. Điều này làm tôi đôi khi cảm thấy tự ti vào bản thân. J luôn là một người lạc quan. Anh ấy thường động viên tôi rằng: “Những sợi tóc màu trắng là dấu hiệu của sự thông thái nên là nếu em có nhiều tóc trắng thì chứng tỏ em rất thông thái đấy!” Anh ấy vẫn hay trêu tôi như thế.

Có hai thứ gắn liền với hành trình nghiên cứu Tiến sĩ của tôi mà tôi luôn giữ chúng ở nơi trân trọng nhất, đó là lọ tóc bạc và tấm bằng tiến sĩ. Tôi thường để chúng ở một góc gần nhau. Nếu bạn hỏi tôi trong hành trình nghiên cứu Tiến sĩ của mình tôi được gì và mất gì? Tôi sẽ nói cho bạn rằng cái tôi được là tấm bằng này, còn cái tôi mất là lọ tóc bạc kia.

Tôi có nhiều hơn một lọ tóc bạc. Một lọ đựng những sợi tóc giai đoạn trước khi tôi tốt nghiệp và một lọ sau khi tôi tốt nghiệp. Tôi cố tình để chúng vào hai lọ khác nhau để nhắc tôi nhớ về một bước ngoặc lớn mà tôi đã trải qua. Những sợi tóc bạc trong lọ thứ hai càng ngày càng nhiều hơn vì đó là một giai đoạn khủng hoảng khác sau tốt nghiệp. Nó rơi vào đúng khoảng thời gian cả nước Anh tuyên bố lockdown lần ba chỉ vài ngày sau năm mới 2021.

Giai đoạn tìm việc làm sau tốt nghiệp luôn là một câu chuyện đau đầu. Điều này càng đúng hơn đối với trường hợp của tôi. Ở đây để tìm được một công việc trong các trường đại học, các ứng viên cần có một CV học thuật đủ ấn tượng để có thể thu hút các nhà tuyển dụng. Điều này không hề dễ dàng đối với tôi, một ứng viên quốc tế chưa có nhiều kinh nghiệm và cũng chưa có bất kỳ bài báo xuất bản nào. Thế là tôi bắt đầu với một bước chuyển khác mà nghe có vẻ dễ dàng hơn đó là trở thành một phiên dịch viên. Nhưng cho dù là công việc gì thì đại dịch Covid-19 cũng đã tác động rất nhiều đến tiến trình tìm việc. Lúc đó tôi còn nhớ là đã gửi CV của mình cho rất nhiều công ty khác nhau kể cả ở England và Scotland, nhiều đến nỗi tôi cũng không còn nhớ là mình đã gửi CV cho công ty đó cho đến khi họ liên lạc với tôi và nói như thế. Cuối cùng may mắn thay tôi cũng đã đăng ký thành công với hơn 15 công ty và văn phòng luật trên khắp cả nước. Để trở thành phiên dịch viên cho Tòa án và cảnh sát, tôi đã phải đáp ứng rất nhiều các điều kiện khác nhau, đặc biệt là về lý lịch. Vì vậy tiến trình đăng ký cũng mất vài tháng trời mới hoàn thành. Đó là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn khác của tôi. 

Tôi nhớ hôm đó là một ngày đầu tháng 3 năm 2021, tôi đang nằm dài trong căn phòng nhỏ của mình với tâm trạng vô cùng tồi tệ. Giai đoạn đó tôi rơi vào trạng thái trầm cảm trầm trọng một lần nữa vì đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày tôi tốt nghiệp mà tôi vẫn chưa tìm được một công việc như mong đợi. Cái cảm giác đó nó rất khủng khiếp, nó làm tôi thấy tệ hại về bản thân, nó làm tôi thấy rằng tôi thật vô dụng. Tôi đã phải đấu tranh trong đầu từng ngày rằng ngày mai rồi mọi chuyện sẽ khác. Nhưng sau bao nhiêu cái ngày mai như thế trong suốt 3 tháng trời, cuối cùng tôi thật sự suy sụp. Tôi không thích nghĩ về bản thân như một kẻ thất bại hay vô dụng, vì vậy khi đó tôi đã quyết định mở một lớp học online để dạy tiếng Anh miễn phí cho người Việt tại Anh. Đó là một quyết định ngẫu hứng nhưng nó lại mở ra cho tôi những trải nghiệm thú vị đáng nhớ trong những chuỗi ngày tiếp sau đó.

Lớp học đầu tiên của tôi bắt đầu vào ngày 7/3/2021, chỉ một ngày trước ngày quốc tế phụ nữ (8/3) nên tôi nhớ mãi. Khi thông báo về việc dạy tiếng Anh miễn phí được đăng trên các trang Facebook của cộng đồng người Việt, tôi đã không lường trước được rằng lại có quá đông người đăng ký như thế. Ban đầu tôi dự định dạy qua Zoom nhưng khi số lượng đăng ký lên đến gần 300 người, tôi đã phải chọn một giải pháp khác là dạy qua GoToMeeting. Đây cũng là một thử thách mới dành cho tôi vì tôi cũng chưa bao giờ sử dụng nền tảng này trước đây. Vì vậy trước buổi học đầu tiên, tôi đã phải chạy thử nghiệm để làm quen với các tính năng của nó. Tôi đã nhờ một người bạn đóng làm học sinh để tôi có thể dạy thử một buổi trước để đảm bảo rằng không có vấn đề gì với âm thanh hay đường truyền.

Việc dạy online qua một nền tảng rất mới mẻ cùng với việc tham dự của những người học mà tôi không hề thấy mặt cũng không biết họ là ai thật sự làm tôi cảm thấy áp lực rất nhiều. Thật ra trước buổi dạy đầu tiên đó tôi đã đặt một câu hỏi cho bản thân mình đó là liệu rằng mình sẽ làm được không? Tôi có thể làm tốt không? Lúc đó tôi cũng không chắc rằng mình có thể làm được hay không, tôi thật sự có một chút lo lắng, một chút áp lực và một chút nghi ngờ. Điều này xuất phát từ một tính cách mang tính đặc trưng của tôi đó là tôi luôn nghiêm túc với những gì mình làm. Nếu tôi làm một cái gì đó thì phải làm đến nơi đến chốn, đâu ra đó. Nếu không thì tôi không nên bắt đầu nó. Kể cả đây là một lớp học miễn phí thì chất lượng dạy cũng phải được đảm bảo cao nhất có thể. Tôi luôn cho rằng việc luôn nghiêm túc và luôn đặt cái TÂM vào trong mỗi công việc mình làm, dù cho nó là nhỏ nhất, là cách tốt nhất để xây dựng thương hiệu cho bản thân. Và cuối cùng tôi đã bắt đầu một lớp học như thế.

Buổi học đầu tiên có rất nhiều người tham gia, tôi đoán có thể có nhiều người vì hiếu kỳ nhưng đa phần là mọi người có nhu cầu học tiếng Anh thật. Vì lớp rất đông nên có một số đề xuất chia lớp thành hai lớp khác nhau, một lớp căn bản và một lớp nâng cao để việc học hiệu quả hơn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này và cuối cùng tôi đã làm như thế.

Mọi dự định ban đầu của tôi cũng bị phá vỡ hoàn toàn từ sau buổi học đầu tiên. Theo đó, tôi đã định sẽ dạy lớp theo một chương trình học có sẵn với đầy đủ giáo án và bài tập. Điều này sẽ giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian thiết kế giáo án. Nhưng sau buổi học đầu tiên đó tôi đã nhận ra rằng chương trình này sẽ không phù hợp với họ và tôi cần phải soạn ra một chương trình học khác để phù hợp với nhu cầu của người học hơn. Thế là tôi bắt tay vào việc thiết kế các file bài học cho cả hai lớp. Khoảng thời gian đó, ban ngày thì tôi vẫn tiếp tục miệt mài với hành trình tìm việc của mình, ban đêm thì tôi dành thời gian soạn các file bài học và tìm thêm các tài liệu bổ sung. Những tài liệu mà tôi thấy đủ thú vị và hữu ích để có thể chia sẽ đến người học. Tôi vừa dạy vừa soạn giáo án song song. Tôi cũng đã thử nghiệm các phương pháp dạy khác nhau để hy vọng có thể truyền đạt hiệu quả nhất nội dung bài học. Tôi nghĩ tôi đã cố gắng và đầu tư rất nhiều công sức và thời gian cho hai lớp học đó.

Tôi may mắn nhận lại được tình cảm yêu thương của các anh chị trong lớp. Điều này làm tôi cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Mọi người thường gửi đến tôi những lời cảm ơn vì đã dành thời gian để giúp họ cải thiện tiếng Anh. Nhưng có một điều có lẽ chưa ai biết đó là chính tôi cũng muốn gửi một lời CẢM ƠN đến với họ. Tôi đã bắt đầu một lớp học như thế ở một thời điểm rất khó khăn của mình khi mà tôi rơi vào trạng thái trầm cảm cực độ, nếu không có họ, những người bạn, những người anh, người chị rất giàu tình cảm, tôi không chắc tôi đã có thể vượt qua được giai đoạn đó như thế nào. Việc nghiêm túc học tập của một số người đã luôn là động lực cho tôi để tôi tiếp tục dạy. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy bị làm phiền bởi một số tin nhắn chọc ghẹo của một số anh chàng rảnh rỗi, nhưng tôi thường không quan tâm lắm. Tôi thường tập trung rất tốt vào những việc của mình mà không quan tâm quá nhiều đến việc người khác nghĩ về mình ra sao. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn tin rằng quyết định mở lớp học online của mình là một quyết định đúng đắn và hợp lý. Nhờ vậy mà tôi có được cơ hội quen biết thêm những người chị em, những người bạn mà ở họ tôi đã học được rất nhiều bài học thú vị về cuộc sống.

Lời Kết

Ba lần lockdown mang đến cho tôi những thách thức và những trải nghiệm khác nhau. Nhưng nếu đứng ở một góc độ lạc quan hơn để nhìn nhận vấn đề, tôi thấy mình may mắn vì đủ mạnh mẽ, đủ bản lĩnh và kiên nhẫn để vượt qua nó với những trải nghiệm không thể quên. Cuộc sống luôn mang đến cho bạn những cơ hội đồng thời cũng có những thách thức không kém. Cái thú vị của cuộc sống này nằm ở chỗ bạn sẽ không biết chắc được ngày mai của bạn sẽ là một ngày như thế nào. Có thể đó sẽ là một ngày với nhiều cơ hội, nhiều niềm vui, cũng có thể là một ngày tồi tệ với những thách thức tưởng chừng không thể vượt qua. Nhưng quyền lựa chọn để ứng xử với những nghịch cảnh luôn nằm ở chính bạn. Chúng ta có quyền chọn đi chậm lại, chúng ta có quyền cho bản thân thêm một chút thời gian, chúng ta có quyền chọn cố gắng hết sức để vượt qua. Đôi khi chúng ta cũng có quyền được mệt mỏi, được gục ngã, được dừng lại tạm thời, miễn sao bạn không chọn từ bỏ. Vì suy cho cùng cuộc đời là một quyển vở không có trang cuối cùng.

Mong rằng mỗi trang vở cuộc đời sẽ mang đến cho chúng ta những giá trị nhất định về cuộc sống dù nó có là trang đầu hay trang cuối. Sự kết thúc nào cũng đồng nghĩa với một khởi đầu đang chờ ta phía trước. Vậy nên hãy cứ thản nhiên mà bước tiếp. Có khi nhìn lại, ta lại phải cảm ơn cuộc đời về những điều đã qua.

Thuynhoi Tran

26.12.2021

About The Author

Thuy Tran

I am a legal researcher, an interpreter in the UK and the author of Thuynhoi Tran’s Blog. I created this Blog to share my own lessons about life and self improvement.

2 COMMENTS

  1. Em Lucy | 27th Dec 21

    Merry Xmas chị, hy vọng chị có một giáng sinh an lành.
    Em rất thích câu cuối của chị “vì cuộc đời là một quyển vở không có trang cuối cùng”, và theo em có đôi khi trang cuối cùng của quyển này là bắt đầu của một quyển khác với nhiều kiến thức hơn.
    Hy vọng đọc được nhiều bài viết hơn từ chị 😡
    Fan của chị hihi ☺

    • Thuy Tran | 30th Dec 21

      Cảm ơn em Lucy! <3
      Chị chúc em và gia đình một năm mới vui vẻ và hạnh phúc nha!
      Mong rằng mỗi trang vở cuộc đời sẽ mang đến cho em những giá trị nhất định về cuộc sống dù nó có là trang đầu hay trang cuối. Sự kết thúc nào cũng đồng nghĩa với một khởi đầu đang chờ ta phía trước. Vậy nên hãy cứ thản nhiên mà bước tiếp. Có khi nhìn lại, ta lại phải cảm ơn cuộc đời về những điều đã qua.

Leave A Comment