Khoảnh Khắc

Sở thích chụp ảnh của tôi bắt đầu từ những năm du học. Có lẽ trước đó tôi không quan tâm quá nhiều về việc lưu giữ những khoảnh khắc của thời gian. Những khoảnh khắc của những năm tháng mà một ngày nào đó nó không còn là những ngày của hiện tại nữa. Việc chụp ảnh ban đầu với tôi chỉ đơn thuần với mục đích lưu lại những nơi mình đã đi qua, những trải nghiệm mình đã từng có hay những người mình đã từng gặp trong đời. Tôi gọi đó là những khoảnh khắc không có lần thứ hai.

Tôi có một sở thích rất lạ. Nó có vẻ không giống ai. Đó là khi tôi yêu thích một thứ gì đó thì tôi cứ hay chụp những bức ảnh về nó mà không cảm thấy chán. Như việc cứ mỗi năm vào mùa thu, tôi lại đi xe buýt đến công viên gần nhà để chụp những chiếc lá vàng bên bờ hồ với đàn thiên nga đang bơi lội tự do ở đó. Tôi thích làm sao cái khung cảnh bình yên mà đẹp đến nao lòng người nơi đó. Hoặc là cứ mỗi mùa hoa anh đào nở, tôi lại lấy máy ra chụp cây hoa tôi trồng trước nhà hết bông hoa này đến bông hoa khác mà không biết chán. Có lần tôi chụp đến hơn hai tiếng đồng hồ lúc trời nắng chang chang cho đến khi cái máy ảnh hết pin, tôi mới giật mình hóa ra mình đã chụp cả trăm bức ảnh chỉ với một cây hoa anh đào nhỏ xinh ấy. Có lần khác trên đường đi đến trường tôi phát hiện ra một ngôi làng nhỏ nhỏ xinh xinh mà cảnh sắc ở đó rất “hợp gout” của tôi. Thế là hôm nào nếu không đi làm là tôi cứ mang máy ảnh ra đó chụp. Tôi đứng cùng một góc chụp, cùng một nơi nhưng vẫn thích chụp nhiều bức ảnh nhất có thể.

Một người bạn đã từng hỏi tôi tại sao lại thích chụp những bức ảnh như thế, cũng là bông hoa đó, cũng là địa điểm đó, cũng là khung cảnh đó, tại sao hết năm này đến năm khác cứ chụp mãi không biết chán. Tôi đáp: – Nhưng KHOẢNH KHẮC lại hoàn toàn khác nhau. Mùa thu của năm nay sẽ khác mùa thu của năm trước. Như là mùa thu năm nay lòng tôi bình yên như mặt nước hồ thu không lá đỗ trong khi mùa thu của những năm trước tôi như có sóng cuộn trong lòng. Thậm chí là khi các mùa thu tưởng chừng như có vẻ giống nhau thì cảm xúc ta dành cho mùa thu của năm nay sẽ chắc chắn không giống như cảm xúc ta đã từng có trước đó. Tôi gọi đó là khoảnh khắc không có lần thứ hai. Có những thứ trong cuộc đời chỉ cần khác thời điểm là khác tất cả. Khác cảm xúc, khác kỷ niệm, khác người đồng hành, khác những nụ cười hay kể cả những nỗi đau. Có khi đó là sự ngọt ngào có thể nhớ mãi đến cuối đời, có khi lại đắng ngắt đến tột cùng của những nỗi niềm chưa kịp nói ra. Mãi mãi là một khái niệm không hề tồn tại nhưng khoảnh khắc thì lại khác. Nhiều lúc xem lại những bức ảnh đã được chụp, cũng cùng một khung cảnh ấy, nhưng có bức ảnh làm tôi bật cười như một người vô thức, lại có những bức cũng lại làm tôi khắc khoải nhớ về những điều đã qua. Những nỗi buồn xa xăm của những ngày hạnh phúc chưa tìm về. Người ta cần những lúc như thế để hiểu rằng những điều quý giá nhất thường không đến hai lần, cũng như những cảm xúc tuyệt vời nhất chỉ có thể đếm bằng khoảnh khắc.

Mỗi bức ảnh thường gợi cho tôi về một khoảnh khắc nhất định nào đó mà lục lại trong trí nhớ tôi vẫn còn kịp nhớ, nhưng cũng có những bức ảnh nó còn mang nhiều ý nghĩa hơn như thế. Có khi đằng sau nó là cả một câu chuyện dài như những bức ảnh dưới đây.

Đó là khoảng thời gian vào mùa hè năm 2019, tôi và những người bạn có kế hoạch cho chuyến đi chơi Châu Âu. Chuyến đi dự kiến kéo dài trong 11 ngày qua 4 quốc gia theo lịch trình đã được một người chị thiết kế rất cẩn thận. Đây là một chuyến đi mà tôi rất mong chờ vì trong ngần mấy năm trời sống tại Anh, tôi hầu như dành phần lớn thời gian của mình cho công việc và nghiên cứu luận án nên tôi cũng chưa có nhiều cơ hội khám phá châu Âu. Đó là một chuyến đi mà tôi đã rất mong chờ rằng nó sẽ cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị về một thế giới rất mới mẻ mà tôi chưa có cơ hội khám phá trước đó. Nhưng điều quan trọng hơn hết trong chuyến đi đó điều làm tôi nhớ mãi đó là một khoảnh khắc tại thành phố Ghent. Khoảnh khắc đó đã thay đổi hoàn toàn tư duy của tôi về việc cho phép hay không cho phép sự ảnh hưởng của người khác đến sự hạnh phúc của bản thân.

Một vài ngày trước khi chúng tôi khởi hành chuyến đi của mình thì tôi nhận được một cuộc gọi từ Việt Nam của một người thân. Đó là một tin dữ mà tôi chưa bao giờ chờ đợi. Vì vậy tôi không hề có sự chuẩn bị tâm lý cho sự việc đó. Tôi đã không hề sẵn sàng để đón nhận nó. Cuộc gọi đó làm thay đổi hoàn toàn tâm trạng của tôi lúc đó vì tôi cũng không biết nên làm gì tiếp theo vào lúc đó. Khi đó, trước khi cúp máy, tôi chỉ kịp nghĩ ra một điều duy nhất, đó là tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm. Lúc đó tôi thật sự bị sốc, rất sốc đến nỗi không thể nói được gì thêm, không thể nghĩ được bất kỳ điều gì thêm.

Những ngày tiếp theo trước chuyến đi, tôi như người vô hồn. Thật lòng mà nói mọi tâm trí của tôi cứ dồn vào cuộc gọi ngày hôm đó và tôi không còn tâm trạng gì nữa cho chuyến đi. Nó vẫn cứ là như thế. Nó cứ luôn là như thế. Hầu hết trong các cuộc vui, tôi luôn là người được vui cuối cùng. Tôi không biết vì điều gì mà hầu hết trong các lần, tôi cứ luôn phải nhận những tin xấu trong những thời khắc quyết định.

Vì đây là một cuộc đi chơi dài ngày và mọi thứ đã được đặt lịch trước bao gồm cả vé máy bay và khách sạn. Tôi cũng không nghĩ tôi còn có cơ hội nào khác sau này để đi như bây giờ sau khi tôi về Việt Nam. Vì vậy, cuối cùng tôi quyết định vẫn sẽ tiếp tục chuyến đi châu Âu của mình mặc dù trong lòng tôi khi đó rất rối bời. Những ngày đầu của chuyến đi không được vui vẻ như nó nên có. Vì trong lòng tôi không có tâm trạng đi chơi nên mọi thứ xung quanh lúc đó nó không thật sự tồn tại trước mắt tôi. Cái cảm giác có tồn tại ở giây phút hiện tại mà tâm trí cứ đang ở đâu đâu thật sự rất tồi tệ. Sự việc càng tồi tệ hơn khi tôi đã cãi nhau với một người bạn đi chung nhóm. Đó là điều không đáng xảy ra. Nó không nên xảy ra.

Mọi thứ đã trở nên khác đi kể từ khi chúng tôi di chuyển sang Bỉ. Đó là một buổi sáng đẹp trời của ngày 6/8/2019. Chúng tôi đã đến thành phố Ghent, thành phố đầu tiên chúng tôi đến thăm khi ghé sang đất nước xinh đẹp này. Tôi chưa bao giờ tin vào việc yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng thật lòng mà nói Ghent đã làm tôi bị thu hút và say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước vẻ đẹp của một thành phố thơ mộng mà không quá ồn ào cộng thêm góc nào ở Ghent cũng đẹp đến nao lòng, tất cả những điều đó đã chinh phục tôi hoàn toàn. Tôi yêu Ghent vì những điều như thế.

Địa điểm đầu tiên mà chúng tôi dừng lại để chụp ảnh tại Ghent là trên một chiếc cầu. Lúc tôi đến Ghent, trong lòng tôi lúc đó còn rối bời với những suy nghĩ trong đầu về việc làm thế nào để giải quyết việc gia đình sau chuyến đi. Đó là điều tôi cần thay đổi sau này về việc quản lý cảm xúc để không để điều này ảnh hưởng đến điều khác. Việc để những suy nghĩ về công việc hay gia đình đan xen trong tâm trí lúc đi nghỉ dưỡng là một sự không công bằng cho chuyến đi đó.

Khoảnh khắc tôi cầm chiếc máy ảnh trên tay và chụp bức ảnh đầu tiên tại chiếc cầu đó đã làm thay đổi ít nhiều tư duy của tôi. Khung cảnh hiện ra trước mắt tôi lúc đó được ghi nhận lại bằng bức ảnh bên dưới.

Khoanh khac

Đó là một ngày thời tiết rất đẹp và có nắng ấm. Trước mắt tôi là những chiếc thuyền chở du khách trên sông. Những người du khách trên thuyền có vẻ rất tận hưởng những giây phút du ngoạn của mình. Họ nói cười vui vẻ và không quên vẫy tay chào những người trên bờ. Cái khoảnh khắc ấy nó rất đẹp. Đó là khoảnh khắc của hạnh phúc và tận hưởng cuộc sống đúng nghĩa của một chuyến đi nghỉ dưỡng. Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra tôi cũng đang đi du lịch như họ cơ mà, tại sao tôi lại không tận hưởng thời gian của mình một cách trọn vẹn như thế. Tại sao tôi lại cứ buồn lo trong lòng? Chẳng phải tôi đã buồn lo ngần ấy năm qua rồi hay sao? Chẳng lẽ ngần ấy thời gian vẫn chưa đủ buồn lo hay sao? Tại sao tôi lại cứ phải buồn lo như thế này, thậm chí ngay trong giây phút mà đáng lẽ tôi nên tận hưởng niềm vui và hạnh phúc của cá nhân? Tôi đang làm cái gì vậy? Tôi thật sự không công bằng với bản thân mình. Tôi đã không công bằng khi cho phép những suy nghĩ về lỗi lầm của người khác đan xen trong tâm trí mình và để nó ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của bản thân. Tôi không đáng bị như thế. Tôi không nên bị như thế. Nhưng đó là sự cho phép của tôi. Tôi đã cho phép điều đó xảy ra và đó là một sự cho phép sai lầm. Khoảnh khắc đó đã thật sự thức tỉnh tôi và đã thay đổi tư duy của tôi.

Hành trình tiếp theo trong những ngày sau đó diễn ra thật vui vẻ và đầy tiếng cười. Chúng tôi đã có một chuyến đi an toàn, vui vẻ với những kỷ niệm khó quên. Đó là vì tôi đã không cho phép điều tương tự xảy ra thêm lần nào nữa. Cho dù trong lòng tôi có đầy bão tố thì bên ngoài kia cuộc sống vẫn diễn ra đấy thôi. Mọi người cũng vẫn đang tận hưởng hạnh phúc của họ đấy thôi. Cái hạnh phúc mà họ đáng có và tôi cũng vậy. Tôi cũng đáng được hạnh phúc trong những giây phút riêng tư của bản thân. Không ai có quyền làm phiền đến nó.

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời bạn không thể quên chỉ đơn thuần vì nó mang đến cho bạn một cảm xúc cực điểm nào đó. Nhưng cũng có những khoảnh khắc mang ý nghĩa quyết định đến mức có thể thay đổi cả tư duy của bạn. Chúng ta nên có quyền quyết định đối với những sự lựa chọn trong cuộc đời mình. Bạn có thể lựa chọn cho phép hoặc không cho phép một người nào đó bước vào cuộc đời bạn. Bạn có thể lựa chọn cho phép hoặc không cho phép một ai đó làm tổn thương mình. Bạn có thể lựa chọn cho phép hoặc không cho phép hành động của một ai đó hay thậm chí những hậu quả của nó làm phiền đến cuộc sống riêng tư của bạn. Nhưng đừng cho phép lỗi lầm của người khác làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cuộc đời mình, đơn giản là vì bạn không đáng phải bị như thế.

Thuynhoi Tran

28.2.2022

About The Author

Thuy Tran

I am a legal researcher, an interpreter in the UK and the author of Thuynhoi Tran’s Blog. I created this Blog to share my own lessons about life and self improvement.